1. Giới thiệu Mac OS X
a. Lịch sử Mac OS.
Mac OS (viết tắt của Macintosh Operating System) là hệ điều hành có giao diện cửa sổ và được phát triển bởi công ty Apple Computer cho các máy tính Apple Macintosh. Phiên bản đầu tiên ra đời năm 1984. Thật ra ban đầu Mac OS cũng chả có tên, chỉ mang cái tiếng là phần mềm kèm theo máy Macintosh, thời năm 1984 người ta vẫn gọi nó là “System software”.
Ngay sau khi Mac OS ra mắt 1 năm, năm 1985 Windows danh tiếng của bác Bill ra đời. Mang tiếng là hệ điều hành, Windows lúc bấy giờ vẫn chỉ là một add-on cho MS-DOS để có thêm tí giao diện đồ họa, chạy theo trào lưu nhà nhà dùng GUI lúc bấy giờ. Tất nhiên, Windows ra mắt vì mục đích cạnh tranh với Mac OS, và chiếm cứ kiến trúc x86 của Intel trên các máy IBM compatible làm đại bản doanh của mình.
Sau hàng mấy chục năm phát triển và không ngừng đấu tranh, cho tới nay thì Mac OS đã bị Windows vượt mặt xa lắc, tỉ lệ phần trăm thị trường lần lượt là 90% và 7% gì đó. Điều này có được chủ yếu do phương pháp kinh doanh khác biệt của 2 hãng, chứ cũng không liên quan nhiều đến việc Windows và Mac OS, ai tốt hơn ai.
Trở lại với Mac, máy Macintosh ban đầu sử dụng CPU Motorola 68000, cho tới khi Apple, Moto và IBM chế ra kiến trúc PowerPC (Không phải Apple hâm tới mức vác PC vào người đâu nhé, đó là viết tắt của “Performance Optimization With Enhanced RISC – Performance Computing”, tên dài vãi đạn), thì Mac OS cũng chuyển qua hỗ trợ thêm kiến trúc này. 8.1 là bản cuối cùng của Mac OS hỗ trợ 68000-class CPU. Sau này Intel x86 cũng nhảy vào chiếm phần, và như chúng ta đã biết, Mac OS vừa đi qua một mốc lịch sử khác bằng việc từ bỏ hỗ trợ PowerPC, bắt đầu với phiên bản Snow Leopard 10.6.
b. Mac OS X nói riêng.
Xét riêng bản Mac OS X, phiên bản Mac OS đầu tiên sử dụng chữ số la mã để đặt tên (trước đó là Mac OS 9), đây là seri OS đã trải qua 6 phiên bản khác nhau của Apple. Đánh dấu sự trở lại chói sáng của Steve Jobs, ông cũng mang theo vào Mac OS X những thành tựu có được với Nextstep OS khi còn ở NeXT – công ty do chính ông sáng lập và sau được Apple mua lại. Mac OS X là hệ điều hành BSD-based, sử dụng microkernel có tên Mach kernel. Mac OS X mang trong mình nền tảng cốt lõi của Unix, đặc điểm mang lại cho nó tính ổn định và bảo mật cao, cũng như nhiều khả năng ưu việt khác.
Từ trái qua phải: 10.0 (Cheetah) và 10.1 (Puma) dùng chung vỏ hộp, 10.2 (Jaguar), 10.3 (Panther), 10.4 (Tiger), 10.5 (Leopard), 10.6 (Snow Leopard).
Các phiên bản Mac OS X được đặt tên theo các con vật lớn họ nhà mèo (chủ yếu là các loại báo – không phải newspaper). Phiên bản hiện tại 10.6 có tên Snow Leopard – Báo tuyết. Có lẽ khi nào không còn loài nào họ mèo để đặt tên nữa thì Apple mới chuyển lên Mac OS XI được.
Mac OS X desktop
Mac OS X còn mang trong nó một ý nghĩa lớn đối với cộng đồng hackintosh (những người chuyên chọc phá tìm cách đem Mac sang chạy trên các nền tảng khác). Kể từ bản Tiger 10.4, Mac OS X chính thức thực hiện bước chuyển đổi sang sử dụng nền tảng Intel x86, có nghĩa là hầu hết linh kiện phần cứng của một chiếc Macintosh đều giống y xì một chiếc PC thứ thiệt. Điều này đem lại cơ hội lớn cùng nhiều thách thức cho việc cài đặt Mac OS X lên một chiếc Intel PC (tất nhiên là rẻ hơn nhiều so với Macintosh tương đương). Đây cũng là mục đích chính của loạt bài này.
2. Sự khác biệt giữa Intel Mac và PC - OS X86project ra đời.
a. Khác biệt hardware và firmware.Nếu bỏ qua các thế hệ máy Macintosh sử dụng chip Motorola và PowerPC vì khác biệt kiến trúc, thì máy Macintosh ra đời năm 2006 trở về sau, về cơ bản, có các thành phần và cấu trúc giống hệt như một chiếc PC dùng CPU Intel phổ thông. Nói rằng về cơ bản giống nhau không có nghĩa là không có khác biệt, cũng không có nghĩa là bạn có thể mua một chiếc DVD Mac OS X để cài đặt lên PC ở nhà của mình. Và đây cũng là thời điểm OSX86 project ra đời.
Tiếp tục bỏ qua các thế hệ tiền bối đã từng nghiên cứu giả lập Mac trên PC, OSX86 project ra đời với điều kiện khách quan và lực lượng hỗ trợ đông đảo hơn rất nhiều. Sự tương đồng trong kiến trúc x86 đã giúp cho việc chạy OS X thực (run natively) trên PC thành hiện thực.
Nói về khác biệt giữa Intel Mac và PC, thật ra cũng không có nhiều. Chúng ta chủ yếu nói về khác biệt phần cứng hoặc firmware, xử lý nó ổn thỏa là có thể san bằng khác biệt về phần mềm.
Các khác biệt chủ yếu:- Mac không thể chạy tất cả các thiết bị của PC: Máy Mac sử dụng các linh kiện giống với PC, có điều không nhiều chủng loại và nhà sản xuất như PC. Điều này có nghĩa là Mac OS X chỉ có sẵn driver cho một số thiết bị có device ID và vendor ID đặc thù. VD như onboard Ethernet Realtek RTL8139 có mã IOPCIPrimaryMatch là 0×813910EC, có thể chạy ngay khi cài đặt (run out-of-the-box) do driver có sẵn, nhưng các thế hệ Ethernet Realtek khác thì không. Điều này dẫn đến việc chỉ một bộ phận PC có cấu hình hợp lý (ý ở đây là giống với một máy Mac tương ứng, có thể là Macbook hay iMac, Mac Pro) có thể chạy được Mac OS X mà thôi.
- Mac có những thiết bị có firmware riêng biệt: Đối với các thiết bị có firmware như VGA, card Ethernet, và wireless card, Apple còn có thể đặt hàng một seri sản phẩm sản xuất riêng cho mình, có firmware riêng biệt khác với thiết bị sử dụng trên PC. Điều này có thể làm một số thiết bị, VD như Geforce GTX 285 trên PC không thể chạy trên Mac, do nó có firmware khác với GTX 285 Mac edition.
- Mac sử dụng EFI: EFI được mệnh danh là hệ điều hành thu nhỏ trên mainboard. Đây là một kĩ thuật mới do Intel phát triển nhằm giao tiếp tốt hơn với system firmware, EFI có nhiều ưu thế vượt trội so với BIOS truyền thống. BIOS trên PC viết bằng assembly, trong khi EFI viết bằng C. Một vài hệ thống như HP Itanium cũng đã chuyển sang sử dụng EFI từ lâu. Trên PC đã phát triển thế hệ Unified EFI và tương lai các mainboard sẽ chuyển qua sử dụng hệ thống EFI này. Trước đây từng có một mainboard MSI giới thiệu UEFI, MSI P45D3 Platinum.
- Mac sử dụng bảng DSDT khác với PC: DSDT trên Mac chi là một bản không hoàn chỉnh của DSDT trên PC. Do vậy việc patching DSDT là cần thiết để Mac OS X có thể giao tiếp và hỗ trợ tốt các thiết bị trên PC.
- Mac sử dụng SMC khác với PC: firmware SMC (System Management Controller) trên Mac giúp hệ điều hành điều khiển một vài tính năng phần cứng (chẳng hạn như đọc temp CPU và điều chỉnh tốc độ quạt). SMC cũng tồn tại trên PC, nhưng hoàn toàn không giống Mac.
- Mac sử dụng keyboard khác với PC: Đương nhiên trên bàn phím của Mac không thể có nút Windows, và đồng thời có một số nút cũng không có trên bàn phím PC, như Command và Option.
b. OSX86 Project ra đời.OSX86 project (Bấm SKIP AD nhé) là dự án mở (GNU Public License) của cộng đồng công nghệ toàn thế giới, ra đời nhằm khắc phục những khác biệt trên, đem Mac OS X đến với thế giới x86 của PC. OSX86 project bắt nguồn chủ yếu từ cộng đồng thành viên diễn đàn InsanelyMac (Bấm SKIP AD nhé). Rất nhiều dự án nhỏ đã ra đời từ cộng đồng OSX86 này, thành tựu tiêu biểu phải kể đến Chameleon bootloader, Voodoo group, 4500MHD opensource driver project…
II. Sự khác biệt giữa Mac và PC - Cách giải quyết.
3. Giới thiệu về EFI và DSDT, hệ thống driver trên windows và kext trên Mac OS X.
a. EFI và DSDT là gì?
EFI là gì?
EFI là từ viết tắt của Extensible Firmware Interface, một bộ đặc tả giao thức phần mềm chịu trách nhiệm giao tiếp giữa hệ điều hành (OS) và firmware hệ thống. Nói tới EFI thì quả là lạ lẫm, nhưng nếu nói tới BIOS (Basic Input/Output System) thì chắc các bạn, nhất là anh em tại vOz chẳng xa lạ gì. Và thật vui khi biết rằng, EFI và BIOS thực ra có thể coi là huynh đệ của nhau.
BIOS chính xác cũng là một firmware interface, viết bằng assembly, có chức năng tự chạy đầu tiên khi bật máy tính, nó thực hiện quá trình Power On-Self Test, kiểm tra các thiết bị và rồi giao hết lại cho hệ điều hành (như Windows chẳng hạn). OS vẫn phải dựa vào BIOS để liên lạc với một số thiết bị, chẳng hạn như pin trên laptop hoặc đọc một số thông số hệ thống. Do việc phải thức khuya dậy sớm như vậy nên BIOS được đặc cách ngủ một phòng riêng có tên là EPPROM ngay trong nhà mainboard. EFI thì khác, viết bằng C, đô con hơn, mở rộng tốt hơn, phức tạp hơn và giống một hệ điều hành thu nhỏ hơn. EFI được phát triển bởi Intel, tương lai sẽ là kẻ kế vị cho BIOS khi gã cao tuổi này về hưu.
Nhưng vì sao chúng ta phải nhắc đến EFI nhỉ? À, thật ra là vì Mac dùng EFI (hay đúng hơn là một mô tả riêng từ chuẩn EFI ban đầu của Intel), chứ không phải BIOS như PC. Đây là vấn đề gay go đầu tiên cho mộng ước hợp nhất của chúng ta. Ngoài việc nó khác nhau ra, thì EFI còn nắm giữ nhiều thành phần quan trọng của một hệ điều hành mà không nhắc tới nó không được: service, protocol, device driver, driver cho file system, disk support, và cả boot manager.
Ngày xưa, dân OSX86 ta đơn giản bỏ qua EFI vì nó phức tạp và khó nhai quá, trực tiếp sửa đổi kernel của Mac OS X cho nó chạy trên PC là xong. Nhưng sự thực thì sau đó không ít phiền toái kéo tới. Các kext (kernel extension) chuẩn không chạy được với kernel sửa đồi, rồi thì mỗi lần Apple tung gói update mới lại phải hì hụi sửa lại cái kernel. Sau này phương pháp giả lập EFI thông qua bootloader được đưa ra bởi các bác hacker Nga khét tiếng (Netkas), giúp cho dân đen chúng ta tránh được rất nhiều phiền phức.
Về thiết bị phần cứng, có một thiết bị gọi là EFI-X được bày bán, cắm vào máy là chạy EFI được ngay. Đáng tiếc công ty sản xuất thiết bị hay ho này về sau bị pháp luật tóm gáy, và vậy là OSX86 cho ra đời phương pháp giả lập EFI khác có tên Boot-132, hoạt động y chang thiết bị kia (đúng hơn thì Boot-132 có trước và EFI-X bắt chước mà thôi). Chúng ta sẽ sử dụng phương pháp giả lập Boot-132 này trong phần 3 của loạt bài.
DSDT là gì?
Thêm một thuật ngữ khó nhằn khác cần được giải thích, rất may là phần DSDT này cũng ngắn mà thôi.
DSDT (Differentiated System Description Table) là một bảng quan trọng trong đặc tả ACPI, compiled dưới dạng file .aml (ACPI Machine Language), cung cấp thông tin cho hệ điều hành về một số thiết bi bên dưới. Thiếu hoặc sai bảng DSDT thường dẫn đến những trục trặc như không thể sleep, quạt không điều chỉnh tốc độ được, màn hình không tắt khi đóng laptop (close lid), v..v.. Vấn đề là đa số PC đều được sản xuất với DSDT đặc tả cho Windows, vì vậy ngay cả Linux đôi khi cũng phải sửa đổi DSDT để có thể hoạt động trơn tru. Mac thì như chúng ta đã biết, đỏng đảnh hơn nhiều chứ đâu bình dân như Linux, vì vậy Mac sử dụng hẳn một bảng DSDT khác (đúng hơn là một subset không hoàn chỉnh) với DSDT của đặc tả ACPI trên PC.
Việc thay đổi DSDT thường được thực hiện như sau: trích xuất DSDT từ ACPI trên mainboard -> patching & modifying DSDT -> chỉ dẫn bootloader sử dụng DSDT mới này thay vì DSDT nguyên gốc trong BIOS (tránh việc ghi đè lại DSDT của hệ thống). Công việc patching khó khăn này giờ đã được đảm nhận bởi những công cụ với giao diện đồ họa, sử dụng hết sức đơn giản.
b. Hệ thống driver trên windows và kernel
Do sử dụng 2 trường phái kernel khác nhau, Windows với monolithic kernel (vâng, “thiết kế nguyên khối” y như quảng cáo Sony Bravia gần đây) còn Mac sử dụng microkernelnên 2 hệ điều hành này cũng có hệ thống driver cho thiết bị khác nhau. Bản chất các file .kext (kernel extension) cũng giống với device driver trên Windows, giúp mở rộng khả năng của nhân hệ điều hành, điều khiển và tích hợp các thiết bị phần cứng khác của máy tính.
Vậy điều khác biệt ở đây là gì? Driver Windows được các hãng sản xuất thiết bị viết ra theo một chuẩn chung (nói nôm na là driver interface) do Microsoft ban hành, và Microsoft không can thiệp gì vào quá trình viết driver này. Ví dụ như driver wireless card nào cũng phải tuân theo nguyên tắc chung: capture broadcast SSID, signal strength, encryption method, etc rồi trả về cho Windows.
Các tính năng đặc trưng của mỗi NSX tính sau. Chính nhờ hệ thống driver interface này mà Windows có thể kết nối với vô số thiết bị, miễn là NSX viết driver theo đúng chuẩn của Microsoft. Microsoft không phải và không cần can thiệp vào quá trình viết driver, chỉ việc ngồi đóng dấu chứng chỉ WHQL là xong. Các NSX cũng không phải ngồi chầu chực đợi nói chuyện với Microsoft về vấn đề viết driver như thế nào, chỉ việc viết xong đem test WHQL là xong. Do vậy số thiết bị được sản xuất cho PC (một nền tảng mở) và tương thích với Windows (driver interface mở) là nhiều hơn rất nhiều so với Mac.
Về phần Apple, ngược lại, do sử dụng microkernel và không thiết lập chuẩn chung cho driver, Mac OS lại mang tính chất proprietary (sở hữu riêng, mã đóng), nên các thiết bị sử dụng cho Mac OS phải được Apple và NSX cùng nhau viết driver. Thêm một quy định khác của Apple là Mac OS chỉ chạy trên máy Macintosh, vì vậy kext của các thiết bị được tích hợp sẵn vào Mac OS luôn cho tiện, chứ ít được phân phối bởi NSX thiết bị như trên Windows.
Các kext của Mac OS X nằm trong thư mục /System/Library/Extensions/ (đường dẫn Unix), cách cài đặt và gỡ bỏ “driver” này cũng hết sức đơn giản, chúng ta sẽ nói thêm sau.
4. Giới thiệu về chameleon và bootloader cho Mac OS X
a. Bootloader là gì?
Bootloader, hiểu đơn giản, là một đoạn mã chỉ dẫn nằm ở phần Master Boot Record (đối với MBR disk) hoặc EFI parition (đối với GPT disk). Sau khi BIOS giao lại quyền boot hệ thống cho đĩa cứng, đây là đoạn mã được chạy đầu tiên để từ đó dò tìm file boot của hệ điều hành tương ứng. Do mỗi hệ điều hành có file boot đặc trưng nên bootloader của mỗi OS cũng sẽ khác nhau. Windows NT sử dụng file ntldr, Vista và 7 sử dụng bootmgr. Trong các hệ thống có nhiều OS, bootloader còn kiêm luôn chức năng hiển thị menu lựa chọn và boot vào OS tương ứng.
b. Chameleon là gì?
Do Mac OS X sử dụng file system thuộc dạng “nông thôn miền núi” mang tên HFS+ (kiểu như NTFS trên Windows), gần như chẳng có bootloader thông dụng nào có thể đọc được phân vùng của nó. Trên nguyên bản Macintosh thì bootloader cho Mac OS X nằm trong chính EFI, trong đó tích hợp cả driver read-only cho file system HFS+ và nhiều thứ linh tinh khác. Không chấp nhận bó tay với chiêu này của Apple, cộng đồng OSX86 nổi lên một vị anh hùng tài năng cái thế tên là Voodoo team. Ngoài việc viết driver sound card, driver cho keyboard và trackpad linh tinh, thì đóng góp lớn nhất của Voodoo team chính là Chameleon – bootloader đa năng có khả năng đọc được HFS+ của Mac OS X. Từ đây, khả năng multi-boot Mac OS X cùng nhiều hệ điều hành khác đã trở thành hiện thực.
5. Cách kiểm tra thông số phần cứng - device ID & Vendor ID. So sánh compatibility list.
a. Device ID & Vendor ID.Có lẽ nhiều bạn đã gục ngã trên bàn phím sau mớ lý thuyết lòng thòng phía trên, và để đổi gió trước khi bước qua phần cài đặt chính thức, chúng ta hãy cùng thử tìm hiểu kĩ hơn về những thiết bị phần cứng mình đang sử dụng.
Việc cài đặt Mac OS X và tìm kiếm driver cho các thiết bị là một công việc khá gian khổ, đồng thời tốn không ít thời gian, do vậy các bạn cần có sự chuẩn bị thật tốt trước khi bắt tay vào quậy phá. Đầu tiên cần phải kể đến phải là thông số chi tiết của các thiết bị phần cứng trên máy PC của bạn. Đối với Windows, để tìm kiếm driver có lẽ quá dễ với một cái tên chung chung kiểu Intel X3100 GMA, sound card onboard Realtek, v..v.. nhưng đối với Mac OS X, mọi việc không đơn giản như vậy. Bạn cần xác định rõ devce ID và vendor IDcủa thiết bị, chẳng hạn riêng GMA 950 của Intel đã có tới 3 device ID khác nhau: 27AE, 27A2, 2702. Việc xác định này cũng hết sức đơn giản: Mở device manager, tìm tới properties của thiết bị cần tìm và copy lại dòng hardware Ids là xong.
Các thiết bị cần được xác định rõ là: VGA, audio chip, network card, wireless card, SATA/IDE controller, chipset series, các thiết bị phụ kiện khác.
Đây là thông tin VGA 4500MHD của Intel (vendor ID 8086 - device ID 2A42).
Các bạn chú ý đây là sound HDMI (có vendor ID 8086 của Intel) chứ không phải sound chip trên máy.
Đây mới là sound chip Conexant High Definition Audio-Venice 5051.
Các bạn sau khi có device ID và vendor ID có thể lên tra tên thiết bị ở PCIDatabase (Bấm vào SKIP AD nhé).
b. Compability list.Cũng như Windows, cộng đồng OSX86 đã xây dựng một database Hardware Compatibility List, ghi rõ các thiết bị tương thích với Mac OS X và cách cài đặt cũng như giải quyết sự cố. Trước khi tiến hành cài đặt, các bạn nên tham khảo qua danh sách này để biết “vận may” của mình đến đâu. Trang wiki của OSX86 và HCL có tại: http://wiki.osx86project.org(Bấm vào SKIP AD nhé).
III. Cài đặt Mac OS X
6. Giới thiệu về hệ thống thử nghiệm - Thành phần và lý do sử dụng
Nhắc lại 1 tí về phần trước: Do giới hạn phần cứng của những chiếc Macintosh, chỉ một số lượng PC nhất định có cấu hình hợp lý (có thành phần giống với một chiếc Macintosh tương ứng) mới có khả năng cài đặt và chạy được Mac OS X trơn tru. Đừng buồn nếu chiếc PC của bạn không nằm trong số ít đó, vì ít ra bạn cũng đã hiểu thêm về thế giới Macintosh bí ẩn. Và nếu tình yêu dành cho Mac đủ lớn, bạn cũng biết được có thể thay thế thành phần nào trong chiếc PC của mình để “rước nàng về dinh”.
Hiện nay desktop PC sử dụng socket LGA775 chiếm số lượng khá lớn trên thị trường, do vậy chúng tôi chọn hệ thống thử nghiệm bao gồm mainboard LGA775 và một CPU Core 2 Duo.
Qua kinh nghiệm cài đặt Mac OS X trên khá nhiều mainboard khác nhau, chúng tôi nhận thấy mainboard Gigabyte hỗ trợ khá tốt cho Mac OS X. Từ việc sử dụng các linh kiện thành phần thuộc các hãng OEM nổi tiếng (Ethernet và sound onboard Realtek), cho tới việc BIOS được viết có độ tương thích cao với các chuẩn chung, mainboard Gigabyte ít khi phải can thiệp sâu vào bảng DSDT, cũng như tìm kiếm driver (của Mac OS X) cho các giao tiếp kết nối khá dễ dàng. Ngoài ra các mainboard Gigabyte còn có được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ cộng đồng OSX86 do số lượng người dùng cài đặt thành công rất cao, không ít trường hợp có thể chạy ngay mà không can thiệp gì (run out-of-the-box).
Cấu hình thử nghiệm của chúng tôi bao gồm:
Mainboard: Gigabyte EP45-UD3L – socket 775 chipset P45.
CPU: Core 2 Duo 7400 2.8GHz.
RAM: 2×2GB DRR2 800MHz.
VGA: Gigabyte GeForce 9600GT.
7. Đồ nghề chuẩn bị.
Liệt kê và download:
Do sử dụng phương pháp boot-132 để khởi tạo môi trường cho Mac, chúng ta cần đĩa cài đặt retail của Mac OS X và một đĩa boot khởi tạo.
Đĩa boot khởi tạo môi trường EFI: Empire EFI 1.085 hoặc 1.085 R2 (download tại đây (Bấm SKIP AD nhé)– chọn phiên bản thích hợp cho PC của mình).
Đĩa retail Mac OS X phiên bản Snow Leopard 10.6.3 (mới nhất hiện nay). Các bạn có thể mua từ các cửa hàng Apple với giá 29$, hoặc download torrent. Do có dung lượng gần 7GB nên chúng ta cần một đĩa DVD+R double-layer.
Bootloader: Chameleon 2 RC4. Download tại đây.(Bấm SKIP AD nhé)
DSDT Patcher GUI. Download tại đây.
OSX86 Tools Utility. Download tại đây.
Voodoo HDA kexts. Download tại đây.
Boot screen gốc hoặc theme cho Chameleon để làm đẹp. Tham khảo tại đây.
8. Giới thiệu các bước cài đặt.
1. Thiết lập lại BIOS.2. Khởi động với đĩa giả lập EFI.3. Boot đĩa retail Mac OS X.4. Chia và format phân vùng Mac OS X.5. Cài đặt và khởi động vào Mac OS X lần đầu.6. Cài đặt bootloader, kext cơ bản.7. Cài đặt các thiết bị.Đầu tiên chúng ta giải quyết nhanh 3 bước đầu.
1. Thiết lập lại BIOS: chúng ta cần thiết lập BIOS sao cho giống nhất với một chiếc Macintosh.
Đầu tiên là disable floppy disk.
Tiếp theo tạm thời tắt C1E/C2E/C4E gì đó của CPU đi (có thể gây rắc rối khi boot), về sau cài đặt kext đầy đủ chúng ta sẽ bật lại.
Mac chỉ sử dụng AHCI nên chúng ta cũng chuyển qua thiết lập này cho các cổng SATA. Tiện thể enable USB support cho keyboard và mouse. Mac không hỗ trợ cổng PS/2 trên PC nên tốt nhất là keyboard và mouse sử dụng USB. Nếu không chúng ta cũng có thể cài đặt kext cho PS/2 keyboard/mouse.
Bật HPET (High Precision Event Timer) nếu có và chuyển về chế độ 32bit. Nếu bạn dự định chạy kernel của Mac ở mode 64bit thì chuyển HPET sang 64bit.
2. Khởi động với đĩa giả lập EFI.
3. Boot đĩa retail Mac OS X.Tiếp theo lấy đĩa EFI ra, bỏ đĩa Mac OS X retail vào, đợi khoảng 20s (quan trọng) và nhấn F5. Khi đĩa Mac OS X Install DVD xuất hiện trong menu thì chọn boot.
Tiếp theo sau khi load các kext default thì ta enter để load tiếp kernel. Nếu sau bước này các bạn có thể boot vào tới màn hình chào mừng của Mac OS X Installation thì coi nhưbước 3 thành công. Nếu không, xem lại đĩa EFI của bạn hoặc đổi sang bản khác.
9. Chia phân vùng.4. Chia và format phân vùng Mac OS X.
Sau khi màn hình install Mac OS X xuất hiện, bước tiếp theo cần làm là chia đĩa và format.
Bản Mac OS X 10.5 Leopard vẫn còn hỗ trợ đồng thời 2 kiểu phân vùng ổ cứng MBR và GPT, nhưng kể từ Mac OS X 10.6 thì Apple đã chuyển hẳn sang sử dụng GPT. MBR và GPT là 2 định dạng phân vùng ổ cứng khác nhau, quy định cách thức lưu trữ các thông tin về partition (phân vùng), boot sector cũng như Master boot record trên đĩa. MBR và GPT không liên quan gì đến hệ thống tập tin (file system) cả, đó là cách mỗi phân vùng tổ chức và quản lý dữ liệu (các file) của riêng mình. Kể từ Windows Vista SP1 trở đi Microsoft mới chính thức hỗ trợ định dạng ổ đĩa GPT.
Để chia partition và format đĩa cứng, các bạn truy cập vào Disk Utility trong menu Utilities.
Lưu ý: format theo chuẩn GPT sẽ xóa trắng toàn bộ ổ cứng của bạn (hiện đang theo chuẩn MBR), sau đó mới tiến hành phân vùng. Do vậy bạn nên sử dụng một ổ cứng riêng cho Snow Leopard, hoặc có thể tìm download bản OS X đã được sửa đổi để hỗ trợ MBR. Nếu bạn sử dụng bản Snow Leopard MBR, sau khi chia và format HFS+, nhớ dùng Acronis Disk Director để chuyển phân vùng đó thành primary active mới có thể cài đặt được.
Đây là hướng dẫn cho GPT: Nhấn vào ổ đĩa muốn cái đặt (tên đĩa cứng chứ không phải phân vùng), vào mục Partition. Chọn số partition muốn tạo (1 hoặc nhiều hơn). Nhấn Option và chọn GUID Partition Table (GPT). Điền tên cho mỗi phân vùng, chọn format Mac OS Extended (Journaled) hay còn gọi là HFS+ cho phân vùng cài đặt. Cuối cùng là nhấn Apply.
HFS+ của Mac và NTFS của Windows đều là 2 hệ thống tập tin tiên tiến và có nhiều ưu điểm. Thời kì FAT32 cũ kĩ, hệ thống tập tin này chỉ lưu được những file có dung lượng <4GB mà thôi, đồng thời không có được khả năng chịu lỗi cũng như tự sửa lỗi và bảo trì (self-correcting & maintenance). NTFS được Microsoft phát triển, tích hợp nhiều tính năng quan trọng như khả năng ghi nhật kí (journaling), tích hợp hệ thống phân quyền tập tin ACL (Access Control List), hỗ trợ mã hóa, nén dữ liệu và hàng tá những thứ khác. NTFS được đưa vào sử dụng từ thời Windows 2000 mãi cho tới nay.
Ở bên kia chiến tuyến, HFS+ (Hierarchical File System Plus) cũng được Apple trang bị nhiều vũ khí hạng nặng không kém. HFS+ hỗ trợ Unicode UTF-16, khả năng lưu giữ tập tin với dung lượng file lớn không hạn chế. Tuy không hỗ trợ transparent encryption nhưng HFS+ có khả năng nén dữ liệu rất mạnh mà không làm ảnh hưởng nhiều tốc độ truy cập. Giống với Windows sử dụng ACL, HFS+ hỗ trợ hệ thống phân quyền Unix Permissions (sẽ nhắc tới ở phần cài đặt kext). HFS+ còn có khả năng bật tắt tính năng ghi nhật kí (journaling) nhằm tăng cường chống lỗi trong trường hợp mất điện. Đặc biệt, HFS+ có khả năng chống phân mảnh (Mà NTFS và Windows không có) đối với các tập tin dung lượng < 20MB, đồng nghĩa với việc bạn không phải bận tâm về việc defragment ổ đĩa của mình nữa.
Từ Mac OS X 10.5 trở đi, Apple đã tích hợp vào OS của mình khả năng read-only với phân vùng NTFS. Với Windows, tuy chưa được hỗ trợ từ Microsoft nhưng cũng có thể dùng một phần mềm hãng thứ 3 như Mac Drive để truy cập phân vùng HFS+.
Lưu ý phát nữa: các bước trên đây đều có khả năng ảnh hưởng đến dữ liệu trên ổ cứng của bạn, vì vậy suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Tác giả không chịu bất kì trách nhiệm nào trong trường hợp mất mát xảy ra.
10. Boot và Installation.
Sau khi format xong thì chúng ta thẳng tiến tới màn hình cài đặt. Trước khi nhấn Install cần customize lại để lựa chọn một vài thứ. Rosetta là một phần mềm giả lập để Mac chạy được các phần mềm viết cho kiến trúc PowerPC cũ, vì vậy cứ select cho an tâm.
Sau khi cài đặt xong (khoảng 20 phút), máy sẽ khởi động lại. Ở bước này các bạn lại bỏ đĩa EFI vào boot (do chưa có bootloader trên đĩa cứng). Chọn phân vùng vừa mới cài Snow Leopard và tiếp tục.
Ở bước này có thể sẽ có một vài máy không boot được (treo giữa chừng, xuất hiện thông báo kernel panic hoặc tương tự). Các bạn có thể sử dụng tham số cpus=1 (chỉ sử dụng 1 nhân CPU) để tiếp tục. Sau khi cài đặt hoàn chỉnh chúng ta có thể boot bình thường.
5. Cài đặt và khởi động vào Mac OS X lần đầu.Sau khi xuất hiện màn hình welcome của Apple Mac OS X (chúc mừng được 70% rồi nhé), bạn điền các thông số cho tài khoản người dùng và tiếp tục. Desktop cùng dock và menu quen thuộc của Mac hiện ra.
Việc đầu tiên chúng ta cần làm là tắt chức năng sleep của hệ thống. Nó có thể gây treo máy và nhiều lỗi linh tinh khác. Bật System Preferences trên thanh dock, vào Energy Saver và tắt như trong hình.
6. Cài đặt bootloader, kext cơ bản.
Sau khi cài đặt xong đừng restart vội. Tôi sẽ hướng dẫn các bạn cài đặt Chameleon 2 RC4. Nhét USB chứa Chameleon 2 RC4 đã chuẩn bị từ đầu, giải nén và copy thư mục Chameleon ra desktop.
Tiếp theo tìm thư mục Extra trên thư mục root phân vùng cài đặt SL. Copy các thứ trong Chameleon/Optional Extras vào theo như trong hình.
Bật chương trình terminal (đường dẫn /Applications/Utilities/Terminal.app) lên và gõ các lệnh cài đặt như sau:
sudo -s (nhập password khi tạo user account vào để chuyển sang chế độ super user).
cd Desktop/Chameleon/i386diskutil list (liệt kê tên các ổ đĩa trên máy – ghi lại tên của ổ đĩa cài Mac OS X, của tôi là đĩa disk0, phân vùng disk0s2).
fdisk -f boot0 -u -y /dev/rdisk0 (ghi master boot record cho đĩa).
dd if=boot1h of=/dev/rdisk0s2 (ghi boot sector cho phân vùng).
cp boot / (copy file boot vào root).
Sau khi hoàn thành các bước trên thì chúng ta có thể restart máy được rồi.
Restart và màn hình bootloader Chameleon sẽ hiện ra, chọn Snow Leopard và boot. Tiếp theo chúng ta sẽ xử lý phần còn lại: driver (kext) cho các thiết bị VGA, ethernet và sound.
IV. Multiboot & hướng dẫn sử dụng.
12. Multiboot Mac OS X và windows.
Nếu các bạn cài đặt Mac OS X trên đĩa cứng vật lý riêng biệt, bạn hoàn toàn có thể set đĩa cứng chứa Snow Leopard được ưu tiên boot trong BIOS và dùng Chameleon để chọn vào Windows khi cần, rất đơn giản. Nhưng nếu chúng ta chỉ có một ổ đĩa thì sao?
a. Multiboot trên MBR.
Với đĩa cứng đang format dạng MBR (đa phần ổ cứng PC hiện nay đều dùng MBR) và Windows được cài đặt trước, chúng ta cần bản retail Snow Leopard đã được chỉnh sửa để cài đặt trên đĩa MBR (bản gốc của Apple chỉ cho phép cài trên GPT). Bước tiếp theo là dùng Acronis Disk Director (dùng trong Hiren’s Boot cho tiện), chia một phân vùng primary khoảng 20GB trở lên cho Snow Leopard, cuối cùng là active phân vùng đó như trong hình. Dữ liệu và Windows của bạn sẽ không bị gì hết.
Tiếp theo chúng ta boot vào đĩa cài đặt SL (như hướng dẫn trong phần 3), vào Disk Utility và format phân vùng 20GB khi nãy mới chia theo chuẩn Mac OS Extended (Journaled). Nhớ đừng format nhầm đấy nhé. Các bước cài đặt còn lại diễn ra bình thường.
Sau khi cài đặt Snow Leopard đã hoàn tất, bạn hãy thử dùng Chameleon chọn boot vào phân cùng Windows 7 xem sao? Không được à? Đúng vậy. Do Master Boot Record của đĩa cứng đã bị ghi đè bởi Chameleon (trong lệnh fdisk -f boot0 -u -y /dev/rdisk0ở phần 3). Chúng ta cần sửa lại một chút boot sector cho phân vùng Windows 7 là được. Cách làm như sau:
Boot vào đĩa Hiren Boot, khởi động Acronis Disk Director và active lại phân vùng của Windows 7.
Boot vào đĩa cài đặt Windows 7 và chọn Repair my computer.
Sau khi quá trình repair kết thúc, khởi động lại máy và dùng Aronis active lại phân vùng Snow Leopard. (nếu không thể repair tự động, các bạn vào tiếp command line trong mục các công cụ repair và gõ lệnh bootrec.exe /fixboot).
Khởi động lại lần nữa, dùng Chameleon để chọn boot vào Windows 7, bây giờ thì mọi thứ ổn thỏa rồi nhé.
b. Multiboot trên GPT.
Nếu bạn quyết tâm format đĩa cứng theo GPT, điều này đồng nghĩa với việc xóa trắng toàn bộ dữ liệu (như đã nói phần 3) để định dạng lại đĩa. Sau khi dùng Disk Utility trong đĩa Snow Leopard format lại theo chuẩn GPT, chúng ta sẽ cài đặt Windows trước rồi Snow Leopard sau.
Lưu ý chỉ Vista SP1 trở về sau mới có thể nhận diện và cài đặt trên đĩa cứng GPT. Sau khi cài đặt thành công Windows, các bạn cài đặt tiếp Snow Leopard như bình thường. Sau khi cài đặt hoàn tất, MBR cũng sẽ bị mất do Chameleon ghi đè. Các bạn làm theo hướng dẫn ở phần đĩa MBR để phục hồi boot record cho Windows.
http://ghostwindown.blogspot.com/2016/06/cai-at-mac-os-x-tren-pc-toan-tap.html
https://youtu.be/HYklXZAlya4
Trả lờiXóa