Ghi chú: đây chỉ là trải nghiệm, chia sẻ của cá nhân mình. Mời anh em chia sẻ lý thêm lý do vì sao anh em chọn hoặc không chọn iPad cho nhu cầu tablet của anh em nhé.
Chiếc iPad đầu tiên mình mua là iPad 1 bản 16GB Wi-Fi. Vào năm 2010 không có nhiều mẫu tablet mà bạn có thể dễ dàng vừa nằm chơi vừa cầm nó để lướt web, đọc báo hay xem hình, nghe nhạc. Thời này nói tới tablet người ta vẫn nghĩ tới những cái máy tính Windows với màn hình cảm ứng, có thể có bàn phím hoặc không, và đương nhiên giá chẳng rẻ chút nào. Hơn nữa, những cái máy tính Windows này thường chỉ để làm việc nên dày, nặng, không phù hợp để vừa nằm vừa xài nhưng những gì bạn có thể làm với smartphone. Ngân sách khi đó chỉ loanh quanh 500$, rõ ràng những cái tablet Windows không phải là thứ bạn có thể với tới.
Năm 2010 Samsung cũng có ra mắt chiếc Galaxy Tab đầu tiên của họ: Galaxy Tab 7.0. Nó chạy Android nhưng lại là Android 2.2 chưa được tối ưu cho tablet. Samsung chỉ đơn giản là mang phiên bản trên điện thoại rồi phóng to ra cho màn hình 7". Trong khi đó, iPad có phần mềm được tối ưu tốt hơn, rõ ràng nó không phải là điện thoại được scale bự lên như cách mà người ta vẫn thường mỉa mai iPad vào những ngày đầu tiên. Chính vì thế mà mình đã bỏ qua lựa chọn Galaxy Tab 7.0 ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhắm thẳng vào iPad.
Trong thời gian xài iPad 1, mình đã hiểu được thế nào là một trải nghiệm tablet tốt, và cảm thấy may mắn mình đã bỏ tiền ra mua đúng cái máy mình cần. Màn hình to là một chuyện, bạn còn phải tận dụng được diện tích màn hình đó một cách triệt để nữa. Về vụ này iPad đã hoàn toàn thuyết phục mình so với Galaxy Tab. Chỉ cần mở trình duyệt lên là sự khác biệt thể hiện rõ: một bên hiển thị được trang web full với kích cỡ chữ hợp lý, dễ nhìn, một bên hiển thị giao diện mobile với chữ phóng to ra. Hay như ứng dụng email, iPad có thể chia thành hai để hiện list thư mới kèm nội dung, trong khi Galaxy Tab buộc mình nhảy ra nhảy vào giao diện Gmail để chuyển thư.
Năm đó mình cũng được trải nghiệm một chiếc HP Slate nào đó không nhớ tên (có thể là Slate 500 chạy Win 7). Trải nghiệm cảm ứng trên thiết bị này cực kì tệ vì chẳng có app Windows nào được tối ưu để dùng với ngón tay cả, việc chạm nhầm xảy ra như cơm bữa, cuộn lên xuống cũng không mượt như những gì mình kỳ vọng (mình nghĩ nó sẽ như iPhone hay chiếc Motorola Milestone mình đang xài, nhưng thực tế thua xa). Ngoài ra, chiếc Slate đó quá dày và nặng để có thể dễ dàng xách đi hay cầm chơi.
Năm 2011, trong khi mình vẫn còn đang dùng iPad 1 thì Google tung ra Android 3.0 Honeycomb. Đây là bản Android đầu tiên tối ưu cho màn hình của tablet, và chiếc máy đầu tiên chạy nó là Motorola Xoom. Đây mới đúng là chiếc tablet Android thực thụ đầu tiên ra đời, và mình cũng đã được trải nghiệm nó trong nhiều tuần.
Với Xoom, vấn đề giao diện chưa tối ưu xem như tạm được khắc phục và nội dung đã thể hiện hợp lý hơn. Tuy nhiên lại có một vấn đề mới phát sinh: Xoom dùng màn hình tỉ lệ 16:10. Nó khiến cảm giác cầm máy rất quái dị: khi cầm dọc thì màn hình quá hẹp để có thể xem nội dung một cách thoải mái, còn khi cầm ngang thì nội dung hiển thị ngon nhưng lại quá dài và buộc phải cầm bằng 2 tay mới chắc chắn. Chính cái tỉ lệ này là thứ đã làm mình nhanh chóng chán Xoom và từ đó trở đi mình không bao giờ muốn dùng bất kì cái tablet nào với tỉ lệ 16:9 nữa vì mình đã biết quá rõ những cái khó chịu mà nó đem lại.
Cũng trong năm 2011, mình được xài một cái máy rất lạ và hay: Asus Eee Pad Transformer. Ra mắt ở CES 2011, chỉ vài tháng sau là chiếc máy này đã cập bến Việt Nam và đương nhiên mình cũng chạy đi rinh một cái về trải nghiệm (máu quá nó thế, mà thật ra cái máy đó cướp của @cuhiep chứ không phải của mình). Mình khoái Transformer lắm vì nó đã dùng một OS trưởng thành hơn về trải nghiệm tablet, và đương nhiên cái làm mình ấn tượng nhất là cái dock bàn phím rời của Transformer. Bạn có thể gỡ ra nó khi cần xài như tablet, và gắn vào khi cần gõ gõ gì đó. Ý tưởng này rất thú vị và mình đã suýt mua một cái để thay cho chiếc iPad 1 của mình khi ấy.
Nhưng vẫn có một vài lý do khiến mình không mua Transformer sau nhiều ngày cân nhắc. Thứ nhất, máy vẫn dùng màn hình tỉ lệ 16:10, tức là sẽ bị những khó chịu giống như chiếc Motorola Xoom. Thứ hai, viền màn hình dày. Thứ ba, mình đặt ra câu hỏi rằng mình sẽ dùng cái bàn phím này nhiều đến mức nào khi mà laptop thì đã có, vậy mình có làm việc trên Transformer hay không. Với mình, bất kì món đồ công nghệ nào mua về cũng phải hữu ích chứ không có vụ mua về xong bán vì không hợp. Suy nghĩ kĩ, mình thấy bàn phím của Transformer sẽ không có ích nhiều so với số tiền đầu tư nên quyết định nghỉ chơi, không mua.
Năm 2011 cũng là năm mà iPad 2 xuất hiện. Đương nhiên ở vai trò của một người đã từng xài iPad thì mình biết rõ những lợi điểm và cái sướng khi xài iPad nên về vụ này mình không cần lăn tăn nhiều. iPad 2 lại cải thiện được nhược điểm lớn của iPad 1 đó là nặng và dày, thiết kế cũng đẹp mắt hơn nên khi chờ giá về hợp lý là mình làm ngay một em.
Số phận của chiếc iPad 1 chưa dừng lại tại đó. Mình chuyển nó cho mẹ mình sử dụng. Mẹ mình là một người biết rất ít về công nghệ và rất khó tiếp cận kĩ thuật mới dù bạn đã dành nhiều thời gian hướng dẫn. Tính đến lúc này mẹ mình vẫn đang sử dụng một cái điện thoại đập đá nào đó của Nokia với các thao tác rất cơ bản. Nhưng khi đưa iPad 1 cho mẹ mình, chỉ vài thao tác là mẹ đã làm quen và có thể lướt web ầm ầm, sau này mình tạo thêm địa chỉ email rồi chỉ cách xử lý trên iPad (chủ yếu để xem file Microsoft Office) thì mẹ không bao giờ đụng tới máy tính nữa, theo đúng nghĩa đen.
Lúc này mình mới nhận ra thêm một điểm tốt của iPad: rất dễ dùng, cho mọi người. Sau này iPad lại tiếp tục được chuyển cho bà nội mình và bà cũng tiếp cận máy rất rất nhanh, trong khi mình đưa thử một chiếc tablet Android thì phải mất thời gian nhiều hơn mới làm quen được và vẫn hay quên cách xài. Đây là điểm mình đánh giá cao ở iPad và đến giờ vẫn thế.
Có một cái vui nữa: iPad rất bền, ít nhất là với những cái máy mình mua (có thể do mình mát tay ). Hiện chiếc iPad 1 vẫn còn chạy được, vẫn vào mạng, vẫn lướt web. Tuy là giao diện cũ nhưng máy vẫn đủ nhanh mượt để có thể xài mà không gây khó chịu. Trừ lần rớt làm móp một góc nhỏ nhỏ thì chiếc iPad 1 này không gặp bất kì lỗi lầm nào cả. Ngoài ra mình thấy nhiều người khác cũng như gia đình mình: mua iPad mới thì chuyển model cũ cho người thân sử dụng, có lẽ vì vậy mà vòng đời của một cái iPad rất lâu, 3-4 năm là bình thường, thậm chí là 5 năm, chứ không phải chỉ 1-2 năm như smartphone.
Rồi iPad 3 ra mắt, đây cũng là một chiếc iPad quan trọng vì nó là lần đầu tiên màn hình Retina được trang bị lên dòng tablet của Apple. Lúc này các tablet Android không có cái nào dùng màn hình Retina cả, và đương nhiên mình lại mua nó để chiêm ngưỡng được cái sướng của màn hình. Và sướng thật, khi ấy nhìn sang màn hình iPad 2 thấy rõ xấu, và máy lại tiếp tục được chuyển cho mẹ mình, chiếc iPad 1 thì về với bà.
Năm 2012 có một dòng tablet cũng khá đình đám: Surface / Surface Pro. Hai chiếc tablet chạy Windows này được Microsoft giới thiệu chung với Windows 8 để cho thấy khả năng cảm ứng của hệ điều hành mới này. Tuy nhiên, dù chất lượng build rất tốt, tình huống sử dụng cũng rõ ràng (thay thế cho laptop) nhưng máy vẫn bị dính các hạn chế như màn hình 16:9, pin kém, nặng và dày nên vẫn không đủ thuyết phục mình mua. Một lý do nữa đó là Microsoft định vị thiết bị này như một cái máy thay thế cho laptop, trong khi cái mình đang tìm kiếm lại là tablet thuần túy mà thôi.
Mãi đến năm 2014, Microsoft mới cải thiện và chuyển sang tỉ lệ màn hình 3:2. Lúc đó máy dễ dùng hơn hẳn, nhưng lại một lần nữa, nó vẫn không phải là một thiết bị có thể giúp bạn thoải mái khi lướt web, xem ảnh, xem phim mọi lúc mọi nơi, Surface vẫn nhắm nhiều vào công việc và đó không phải là cái mình cần. Chính Microsoft cũng không còn so sánh Surface Pro với iPad nữa, họ chuyển qua so sánh với MacBook Air.
Có một thứ rất quan trọng liên quan đến việc lựa chọn iPad: hệ sinh thái ứng dụng. Ngay từ những ngày đầu, iPad đã có nhiều app được tối ưu cho màn hình lớn chứ không chỉ là phiên bản app điện thoại phóng to ra. Những phiên bản được tối ưu này giúp chúng ta nhìn được nhiều nội dung hơn, thao tác tiện lợi hơn, và các đối tượng không bị phóng lớn một cái kì dị, chưa kể gõ bàn phím cũng dễ hơn. Mãi đến gần đây hệ sinh thái app tablet của Android mới được cải thiện nhưng so với những gì mà iPad đang có trong tay thì vẫn còn cách khá xa. Facebook chẳng hạn, giờ vẫn không có app tốt cho tablet Android, trong khi iPad đã có rồi.
Không phải thiết kế, không phải độ mỏng, không phải trọng lượng (Android đều có những mẫu mỏng hơn, nhẹ hơn, nhỏ hơn iPad), mà chính hệ sinh thái phần mềm là cái làm cho iPad được mình tin tưởng sử dụng và mình nghĩ rằng nhiều anh em cũng sẽ cảm thấy giống mình. Phần mềm là cái bạn tương tác, là cái bạn sẽ sử dụng mỗi ngày nên đương nhiên là nó không được phép tệ. Nếu tệ thì trải nghiệm giảm đi, mà liệu bạn có nên bỏ tiền ra để mua một thứ không mang lại trải nghiệm tốt không? Đương nhiên là không rồi.
Hiện mình đang xài iPad Pro 12.9, nhưng không phải như là một cái máy tính. Mình chỉ đơn giản là thích máy màn hình to hơn, loa to hơn mà thôi. Anh em có thể đọc thêm những chia sẻ của mình về iPad 12.9 trong những bài này:
- [Chia sẻ] Dùng iPad Pro để làm việc: liệu có khả thi?
- [Chia sẻ] 1 tháng với iPad Pro: xài như tablet là chủ yếu, hơi khó mang đi, có làm việc nhưng ít
https://tinhte.vn/threads/chia-se-ipad-7-tuoi-vi-sao-minh-luon-chon-ipad-khi-can-sam-tablet-moi-suot-7-nam-qua.2674703/